Nhà vỡ nợ, từ bốc vác thuê tới có công việc yêu thích đầu tiên. Giữa năm 2 Đại học, bố mẹ mình thông báo vỡ nợ, , toàn bộ nhà đất và tài sản gầy dựng suốt thời trẻ của họ mất sạch. Tay trắng, bố mẹ xấu hổ với họ hàng, bỏ đi tỉnh khác. Trốn chui trốn nhủi, mẹ mình cùng quẫn tới độ phải liên tục vào viện tâm thần khám, uống thuốc ngủ liên tục rồi cuối cùng sinh ra trầm cảm.
Bố mẹ đi mà không mang theo em trai mình, nó học giữa lớp 11 gần hoàn thành cấp 3 rồi thì lại phải bỏ giữa chừng. Sợ em sinh hư, mình thuyết phục đón em ra Hà Nội dù lúc ấy mình cũng chỉ là đứa ngáo ngơ, sống ăn bám, chơi bời bằng tiền của bố mẹ cho.



Hồi ấy, đọc bài các bạn viết chia tay em mà mình ứa nước mắt, tương lai của nó tự nhiên biến thành dang dở, tội nghiệp em. Lúc ấy mình vẫn đang ở KTX, việc đầu tiên mình làm là đi tìm phòng cho hai chị em, do quen thói tiêu tiền không suy nghĩ, cứ hết tiền là mẹ lại rót vào tài khoản, lúc đi tìm nhà trọ mình gần như chẳng còn xu nào.
Tìm được một cái nhà trọ, nó trông khá xập xệ, mái tôn và sát ven sông Hồng đổi lại thì chủ không bắt cọc và chỉ đóng tiền tháng 1. Đến lúc ở thì đúng là khiếp sợ, nó nóng như đổ lửa, và luôn bị côn trùng cắn do xung quanh nhiều cây, thậm chí mưa to còn dột lênh láng.
Lúc đó mình cũng đau lòng, sợ hãi lắm nhưng việc cần làm là phải sống được trước chứ không phải chết chìm trong tiêu cực. Mình lùng sục, tìm hết việc này tới việc khác, cứ ra tiền thì làm chứ cũng chẳng kén chọn việc đầu óc hay chân tay.
Từ việc chạy tiệc ở đám cưới tới khuya hay nhận làm bốc xếp sách thuê trong một cái kho chưa xây xong, nóng nực, bụi mù và bẩn thỉu chỉ vì nó được lấy tiền công luôn vào mỗi cuối tuần hay còng lưng ra rửa bát của vài chục người ăn mỗi ngày. Làm mệt tới lả cả người nhưng chẳng dám kêu sợ người ta đuổi. Nhiều khi bị đùn đẩy việc hay bị nói xấu, mình đều nhẫn nhịn được hết vì nhìn mẹ đang khổ lắm mà mình thì vô dụng chưa lo được gì cho mẹ.
Suốt gần 2 năm qua, mình chẳng từ chối một điều gì, luôn làm nhiều công việc cùng một lúc. Có ai ở đằng sau cho mình dựa nữa đâu mà yếu đuối. 5h sáng đạp xe tới khách sạn làm, trưa 12h kém lại vội vàng đi học ở Khoa, tối về thì chỉ nhai vội miếng cơm rồi lại đi dạy học luôn, hôm nào tắc đường là ôm bụng đói đi luôn chẳng kịp ăn.
Không còn tụ tập bạn bè, váy áo đi chơi, thi thoảng hơi đầu bù tóc rồi nhưng đổi lại là tự lo được tiền học và đỡ đần mẹ thêm được một chút. Cũng có lần tủi thân tới ứa nước mắt nhưng chỉ lúc một mình thôi, tuyệt nhiên không muốn mang tiêu cực tới người khác.
Nhưng trong thời gian đó, cứ mỗi một lúc rảnh mình đều đọc sách hay học thêm một thứ gì đó. Mình không vì tiền mà đánh mất tri thức. Rồi phát hiện ra bản thân thích viết lách và chụp ảnh. Cứ ngày nào tan làm mà được nghỉ học, mình chỉ cho phép bản thân được ngủ trưa 15 phút thôi rồi dậy set đồ chụp hay quay video. Chẳng có tiền mua đồ đạc thì mình xin mấy cái bìa, những tấm gỗ người ta bỏ hay thậm chí đi ngang qua bãi rác thấy bó hoa khô đẹp mình cũng nhặt về để chụp ảnh.
Rồi tự ngồi mò học chỉnh sửa video trên mạng, chẳng ai dạy cả. Đang học suôn sẻ thì laptop hỏng, mình đánh liều đi vay mỗi đứa bạn một ít gom vào mua máy bàn chỉ vì thực sự muốn làm video. Rồi những tháng ngày đầu ra sản phẩm xấu tệ, không ai xem.Thậm chì mình còn đi ib cho 1 vài người bạn nhờ follow dù biết không được và hơi kì. Ngại lắm ấy chứ.Mình chẳng bỏ cuộc cứ lì lợm làm rồi sửa lại.
Có lẽ là ông Trời không triệt đường sống của ai bao giờ, thế rồi mình cũng có những quả ngọt đầu tiên. Những tấm ảnh chụp dần được khen, kênh Tiktok có nhiều follower hơn và bài viết được đón nhận, có ích tới ai đó. Rồi cũng bắt đầu có được những liên hệ công việc về viết và chụp. Và mình được nhận được những offer làm việc fulltime cũng chính là từ những thứ mình đã post.
Những thứ kết quả này thì cũng chỉ nho nhỏ, mình vẫn có nợ, lương vẫn chưa tới vài chục củ, không đáng gì so sánh với những bạn thành công, thay đổi lớn lao hơn.
Nhưng từ là một đứa sống hời hợt, đụng tí khó là bỏ cuộc thì chính những sự thay đổi từng chút một này làm cuộc sống mình thay đổi hơn rất nhiều, có công việc mình thích và biết ơn cuộc sống mỗi ngày. Mình muốn chia sẻ để những bạn có năng lực hạn chế hay sống “rất thường, rất mòn” như mình thì cũng có thêm chút động lực nhỏ bé, chỉ cần cố gắng từng chút thôi từ từ rồi sẽ có quả ngọt. Không thành công vang dội, không giàu có như người nhưng chiến thắng được chính mình của ngày đã cũ đó cũng là thành quả. Chỉ cần đừng tiêu cực đừng tụt lùi là được.